Đó là câu chuyện về cậu bé Jose Adolfo Quisocala Condori (14 tuổi) người Peru. Khi số tuổi chưa đầy 2 con số, tức là vào năm 7 tuổi, cậu học sinh này đã trở thành ông chủ của một ngân hàng tiết kiệm dành cho trẻ em. Được biết, ý tưởng này xuất phát từ việc cậu bé chứng kiến nhiều bạn bè phải bỏ bữa trưa vì trót tiêu số tiền ít ỏi cha mẹ cho vào đồ chơi và bánh kẹo thay vì tiết kiệm cho những món đồ ý nghĩa hơn.
Mặt khác, lý do khác thôi thúc em nhiều hơn là cảnh sống nghèo khổ của rất nhiều bạn nhỏ khác không được đi học như mình. Nghĩ là làm, Jose bàn bạc ý tưởng của mình với các giáo viên và bị họ nói rằng cậu bị điên, và nói với cậu bé rằng 1 đứa trẻ 7 tuổi sẽ chẳng làm được bất cứ điều gì to tát cả. Nhưng rất may, thầy hiệu trưởng và 1 trợ giảng đã giúp đỡ em nhiệt tình với ý tưởng này.

Hình thức hoạt động của ngân hàng này như sau: Trẻ em có thể trở thành khách của ngân hàng bằng cách chuyển ít nhất 5kg rác thải có thể tái chế (giấy hoặc nhựa) và được yêu cầu gửi thêm ít nhất 1kg mỗi tháng để duy trì tư cách thành viên. Sau đó, chúng sẽ đặt mục tiêu tiết kiệm, và chỉ có thể rút tiền từ tài khoản khi đạt được mục tiêu này. Tất cả số tiền bán từ rác thải tái chế được gửi thẳng vào tài khoản của từng người và chỉ có chính chủ khách hàng mới có thể rút tiền. Bạn bè, thầy cô, cha mẹ đều không được phép rút tiền từ ngân hàng này thay cho 1 ai khác.
Những ngày mới bắt đầu, Jose không tránh khỏi sự giễu cợt, bắt nạt, trêu chọc từ phía bạn bè và mọi người xung quanh, không ai tin vào điều mà Jose đang làm. Thế rồi, kết quả ngày hôm nay mà cậu bé đạt được đã như một lời đáp trả cho những ánh mắt nghi ngờ và chế giễu năm xưa. Sau 6 năm hoạt động, ngân hàng của Jose đã có hơn 2.000 khách hàng từ 10 đến 18 tuổi, với việc cung cấp nhiều dịch vụ tài chính đa đạng. Thậm chí Jose từng gặp đại diện của 1 ngân hàng rất lớn ở Peru để hợp tác làm ăn.
Jose đã nhận được nhiều giải thưởng danh dự của quốc gia và quốc tế, xuất hiện trong các bộ phim tài liệu nước ngoài về doanh nhân trẻ, được mời tham gia sự kiện ở nhiều quốc gia, là diễn giả cho nhiều event lớn trong và ngoài nước. Không ai có thể ngờ được ý tưởng của một cậu bé 7 tuổi lại có thể thành công như vậy. Câu chuyện về cậu bé Jose này không chỉ là một tấm gương về người tài mà còn là một bài học về làm người.
Chính cậu bé này đã phơi bày cho ta thấy được hạn chế của rất nhiều người trưởng thành đang mắc phải. Không ai có thể đặt ra giới hạn, kiềm hãm sự phát triển của bản thân ngoài chính chúng ta. “Con nít thì biết gì mà nói”, “trẻ con thì chỉ nên lo học”,”đàn bà thì làm sao làm được cái này”, “đàn ông chỉ nên làm những chuyện kia”… Chính người lớn tự đặt ra những định kiến và giới hạn cho bản thân, tự gắn mắc cho những điều có thể và không thể để rồi bỏ lỡ những cơ hội của mình và người khác.

Tại sao nhiều người lại cứ thích giới hạn bản thân trong khi không thể biết được khả năng mình có thể làm đến đâu? Không thử làm sao biết được kết quả nó như thế nào? Tại sao cứ bác bỏ nó ngay cả khi còn chưa hình thành? Xã hội là một thực thể biến đổi không ngừng, những giới hạn mà ngày trước con người tưởng chừng như không bao giờ chạm tới nhưng giờ đây chúng ta cũng đã làm được.
Thử hỏi ngày trước, ai có thể tưởng tượng được việc con người có thể đặt chân lên mặt trăng? Ai ngờ rằng con người có thể nhìn thấy mặt nhau và trò chuyện dù cách xa nửa vòng trái đất chỉ qua một chiếc điện thoại? Tất cả những điều đó hầu như đều là những chuyện không tưởng, cho đến ngày có người bắt tay vào làm, cho đến ngày nó trở thành hiện thực.
Vậy tại sao con người cứ thích chối bỏ những điều mà mình chưa từng nhìn thấy. Chuyện chưa xảy ra không có nghĩa không bao giờ xảy ra trong tương lai. Một giám đốc ngân hàng ở tuổi 14 có thể là câu chuyện đùa ở quá khứ, nhưng hiện tại, nó đã trở thành sự thật. Jose là một cậu bé có thật, người thật việc thật! Jose – người đã hầu như bị cả thế giới quay lưng, bị mọi người từ chối nhưng cậu vẫn quyết tâm với ý tưởng của mình. Và thành quả cho sự kiên định ngày ấy chính là ngân hàng mà Jose đang làm chủ.
Nếu như ngày ấy, Jose nghe theo những định kiến mà các thầy cô đã gán lên cho mình, rằng một đứa trẻ 7 tuổi sẽ không thể nào làm nên trò trống gì, thì làm sao có một thần đồng nhí mang tên Jose như ngày hôm nay để mọi người nể phục. Và thậm chí, nếu như ngày hôm đó, ý tưởng của Jose có thất bại đi chăng nữa, thì đã sao? Một lần không được thì bắt đầu lần hai, lần hai không thành thì cố gắng lần ba… Không có thất bại thì làm sao có thành công? Quan trọng không phải là thành hay bại, mà chính là việc chúng ta cho người khác và chính bản thân mình cơ hội để thử sức. Cái đáng sợ nhất không phải sự thất bại mà chính là từ bỏ khi còn chưa bắt đầu.
Phụ nữ cũng vậy, hãy giải phóng bản thân và bước ra khỏi cái vòng an toàn của mình. Đừng giới hạn bản thân trước những định kiến cũng như miệng đời của bất kỳ ai! Hãy cứ thử và sai, kiên định với ý tưởng, quyết định của mình. Các mẹ sẽ chẳng bao giờ biết được điều kỳ diệu nào đằng sau cánh cửa nếu như không bước đến và mở nó ra.
Comentarios